Một tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn bình thường ngoại trừ chuyện tôi và Huy vẫn giận nhau. Thiếu câu ấy cảm giác cứ như kho thị mà không nêm muối vậy. Những buổi đi chơi với bạn trai cũng không làm tôi thấy bớt chán, nói chuyện với Tú tôi lại vô thức nhắc đến Huy. Tú chỉ nghe tôi huyên thuyên chán chê rồi mỉm cười, lâu lâu góp vui vài câu. Nhiều lúc tôi ngồi tự kỉ một mình, thâm tâm lại bắt đầu so sánh bạn trai và bạn thân, thấy dạo này mình còn nghĩ về Huy còn nhiều hơn Tú, lúc ấy đành biện minh rằng mình với Huy chơi chung với nhau lâu vậy thôi mà, thiếu nên thấy lạ thôi. Quả thật Tú rất rộng lượng với cô bạn gái như tôi đấy, làm gì có ai đi chơi với bạn trai mà lại kể chuyện mình với bạn thân?
~OoO~
Sinh nhật.
Tú tặng tôi một em gấu siêu bự với lời chúc vô cùng dễ thương: “Sinh nhật vui vẻ gà ăn bông của Tú! Chúc Mi ăn mau chóng nhớn, ngày càng xinh đẹp, học giỏi và quan trọng nhất là mãi mãi bên Tú nha! ^_^ P/s: Ăn mau chóng nhơn nhưng cũng vừa thôi nha, không nặng quá ôm không nổi đâu!”. OK, hai câu trước nghe ngọt lòng bao nhiêu thì bị câu sau phũ phàng đá bay mất tích. Thêm p/s làm gì không biết? >_<
Tôi ôm con gấu Tú tặng lăn lộn trên giường, nằm một hồi lại thở dài, tay vắt lên trán. Như một thông lệ, 16 cái sinh nhật trước đây chỉ có tôi và Huy, năm nay thì sao? Tôi thở dài, miễn cưỡng chấp nhận xin lỗi trước vậy…
[Tút… tút]
Quái, đi đâu sao không nghe điện thoại? Đành gọi sang máy bàn, mẹ cậu ấy bắt máy nói Huy đã ra ngoài rồi, không lẽ sinh nhật tôi cậu ấy quên? Đồ chết tiệt nhà cậu, tôi đã nhún đầu gối thấp như vậy rồi, chỉ mong hai đứa lại như xưa.
…………..
Tôi mở bừng mắt khi có tiếng mở cửa phòng. Là Huy. Lâu lắm mới gặp cậu ấy ở nhà tôi, chắc phải ba tháng rồi nhỉ?
_Ông… – Tôi ngập ngừng.
_Quà sinh nhật của bà nè, sinh nhật vui vẻ. – Huy ném cho tôi một cái hộp nhung nhỏ màu lam và quay lưng đi. Tôi thấy mắt mình cay cay, vội vàng túm lấy áo cậu ấy. Huy khựng lại, quay đầu nhìn tôi khó hiểu.
_Tui… xin lỗi… ông đừng giận nữa mà… – Giọng tôi lí nhí, mặt cúi gằm xuống, cuối cùng đây là lần đầu tiên tôi đã chịu nói ra hai chữ ấy. Huy im lăng khiến mặt tôi còn nhăn hơn trái mướp đắng khô, miệng vẫn không ngừng… nguyền rủa: “Đồ đầu heo nhà ông! Người ta đã thành tâm vậy rồi ông còn đứng trơ ra đấy à? Hay ông điếc? Tui nhớ tai ông còn thính hơn tai chó mà.”
_… – Tôi không biết nói gì thêm, tay vẫn túm lấy áo cậu ấy không buông.
_Haizzz… – Phải đến gần 5 phút sau tôi mới nghe được tiếng thở dài của Huy. – Được rồi, quên chuyện không vui đi! Nay sinh nhật bà heo nhà tui mà! – Cậu ấy vươn tay xao đầu tôi, việc này chứng tỏ cậu đã hết giận rồi. Mà khoan…
_Ông coi tui là cún con đấy à? Bỏ cái tay ra ngay!
_Bà làm sao mà giống cún được? Bà là heo mà! – Huy cười gian xảo, nụ cười quen thuộc vô cùng với tôi. – Làm gì có con cún nào bự được như bà?
_Ông! Lại muốn ăn đòn sao? – Tôi bật dậy, tay túm lấy cái gối ôm chuẩn bị phang cậu ấy.
_Ha ha ha… – Huy cười nắc nẻ, tay cũng nhanh nhẹn vớ lấy cái ôm khác của tôi begin “trận chiến gối ôm”.
………….
_Hộc… Mệt chết đi… bà có phải con gái không thế? – Huy nằm bên cạnh tôi thở hồng hộc.
_Ông á… tui mới phải hỏi ông có phải con trai không vậy? Sao lại đánh nữ nhi yếu đuối như tui dù là bằng gối ôm! – Tôi la lên, cầm cái gối phang vào mặt Huy.
_Aaaaa… tui xin bà! Không chơi nữa đâu! Mà bà yếu đuối cái gì trời? Bà yếu đuối thì con người ta là bún thiu à?
_Cái gì? – Tôi trợn mắt, giơ cái gối ôm lên cao.
_A! Bà không xem năm nay tui tặng bà cái gì à?
Hừ, đánh trống lảng giỏi đấy, không hổ bạn thân, tôi liền nhanh chóng rời sự chú ý sag hộp quà bị vứt lăn lóc trên giường. Gớm chưa, năm nay mới thấy ông chịu gói quà đấy, trước đây có nói thì Huy kêu bọc lại chi, bóc quà kiểu gì tôi chả xé ra, tổ tốn thêm tiền. >_< trong chiếc hộp là một cái lắc tay bằng bạc rất đẹp có gắn một ổ khóa nho nhỏ đính vài viên đá.
_Wow…
_Thích không? – Thấy phản ứng của tôi, Huy vô cùng hài lòng. Tôi mắt sáng như đèn pha ô tô, gật gật đầu cười sung sướng.Huy đeo nó vào tay trái cho tôi, chiếc vòng bạc sáng lấp lánh khiến tôi cười không khép được miệng.
_Ý, ổ khóa nhỏ có lỗ khóa nè… Mở được không hay làm cho đẹp vậy? – Tôi lắc lắc cái vòng, xoay cái mặt ổ khóa.
_Có cũng không đưa chìa cho bà mở.
_Why?????? o.O
_Đến lúc cần thiết sẽ đưa được chưa? Giờ tui về tắm đã, đừng chớp mắt nữa, lông mi rụng hết bây giờ!
=.=!
_Tối ông có qua không?
_Ngu gì không qua, bà ăn nhiều bánh kem sẽ thành lợn đó!
_Grr… ông! Mà tui mời thêm ông Tú được không?
_Sinh nhật bà mà, muốn sao chả được. Tui về đã… mong nó thật lòng với bà…
_Hả?
Tôi nghe cậu ấy còn nói gì đó nhưng do nhỏ quá tôi nghe không ra với lại cậu ấy cũng về mất rồi, lười hỏi lại quá, kệ đi.
…………
Vậy là sinh nhật 17 tuổi của tôi có thêm bạn trai yêu dấu, cùng với bạn thân mất nết, thật sự là mĩ mãn rồi. ^_^
~End chap 4~